pacman, rainbows, and roller s
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba


Phan_17

“Ngắm cảnh xong thì dắt ngươi đi coi yêu đương vụng trộm”. Tần thiếu hiệp lôi hắn về phía trước.

“Thả ta về a…”. Thẩm Thiên Lăng một tay ôm cây.

Tần Thiếu Vũ đơn giản là bế hắn lên, cấp tốc bay về phía trước.

Cái đồ chết tiệt nhà ngươi… Thẩm tiểu thụ khóc không ra nước mắt, ôm thì cứ ôm, đừng tuỳ tiện vác lên vai a! Đau bụng!

Sau một lát, Tần Thiếu Vũ vững vàng đáp trên mặt đất, đặt hắn xuống.

“Khụ khụ”. Thẩm Thiên Lăng nghẹn đến nỗi mặt đỏ bừng, đỡ cây cột hít thở.

Tần Thiếu Vũ nhìn trời, được rồi hồi nãy hơi nóng nảy cho nên không điều chỉnh tốt tư thế.

“Lão tử muốn tuyệt giao với ngươi”. Thẩm Thiên Lăng vô lực.

Tần Thiếu Vũ đuối lý, vươn tay vỗ lưng cho hắn.

“Đây là cái chỗ quỷ gì?”. Một trận gió thổi tới, Thẩm Thiên Lăng lạnh run.

“Trích Tinh lâu”. Tần Thiếu Vũ giúp hắn sửa sang lại tóc.

Thẩm Thiên Lăng ngẩng đầu nhìn quanh một chút, sau đó “bẹp” một tiếng ngồi bệt xuống – chân mềm!

“Bị sao vậy?”. Tần Thiếu Vũ giật mình.

“Mau dẫn ta xuống dưới!”. Thẩm Thiên Lăng sắc mặt trắng bệch, chết tiệt lão tử sợ cao a a a! Đây rốt cuộc là kiến trúc quỷ quái gì! Cổ đại mà có lầu gỗ cao như thế này đúng là không khoa học!

“Không có gì phải sợ”. Tần Thiếu Vũ đỡ hắn lên. “Có ta ở đây, ngươi sẽ không ngã xuống”

Thẩm Thiên Lăng vùi đầu vào ngực hắn, có chết cũng không mở mắt!

“Đừng sợ”. Tần Thiếu Vũ vỗ lưng hắn. “Truy Ảnh cung ở trên núi cao và hiểm trở, bây giờ ngươi phải từ từ học thích ứng”

“Ai nói muốn về với ngươi!”. Thẩm Thiên Lăng gào thét. “Ta đi Nam Hải xong thì về Nhật Nguyệt sơn trang! Nhanh ôm ta xuống!”

Tần Thiếu Vũ nghe vậy nhíu mày, đang tính nói gì đó thì Thẩm Thiên Lăng toàn thân đã bắt đầu run.

Đây rốt cuộc là chứng bệnh gì a… Tần Thiếu Vũ thầm thở dài, ôm hắn nhảy xuống đất.

Thẩm Thiên Lăng ôm đầu gối ngồi chồm hổm nửa nén hương mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.

“Không sao chứ?”. Tần Thiếu Vũ nhéo má hắn.

Thẩm Thiên Lăng nghiêng đầu tránh tay hắn, rõ ràng còn đang giận!

“Sao ta lại để ngươi té xuống được”. Tần Thiếu Vũ lau mồ hôi trên trán cho hắn. “Sao lại sợ độ cao?”

Thẩm Thiên Lăng thở phì phì đứng lên. “Lão tử phải về nhà!”

Uống sai thuốc mới chịu đến đây với ngươi!

Tần Thiếu Vũ nắm cằm hắn, nhẹ nhàng đẩy sang bên trái.

Hai người đang đứng trên một ngọn núi nhỏ, vừa quay đầu thì có thể thấy một mảng lớn hoa tím bất tận, dưới ánh trăng như được đong đầy quầng sáng màu bạc, gió thổi chập chờn hương hoa thơm ngát, như sóng biển lặng yên, điềm tĩnh mà mỹ lệ.

Nhìn biển hoa mênh mông bất tận, Thẩm Thiên Lăng hơi kinh ngạc.

“Đứng trên cao sẽ thấy xa hơn”. Tần Thiếu Vũ kề vào tai hắn nói. “Có điều ở đây cũng không tệ”

“… Đại nam nhân mà ngắm hoa cái gì”. Thẩm Thiên Lăng lầm bầm.

“Ngoại trừ hoa còn có cái khác”. Tần Thiếu Vũ cười khẽ, tiện tay nhặt lên một mảnh đá vụn dưới đất, dùng nội lực ném ra xa.

Thoáng chốc, một mảng lớn đom đóm bay lên trời, nhẹ nhàng chao lượn trên không trung, đan vào nhau loé ra ánh sáng mông lung, còn mờ ảo hơn cảnh trong mơ.

Thẩm Thiên Lăng đáy mắt tràn ngập thích thú, cảnh này vốn chỉ trong hiệu ứng vi tính, thế mà cũng có thật!

“Không giận nữa?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Giận!”. Thẩm Thiên Lăng rất có nguyên tắc!

“Nếu ngươi không giận, ta sẽ dẫn ngươi vào trong biển hoa”. Tần Thiếu Vũ ra điều kiện.

Thẩm Thiên Lăng cân nhắc một chút.

“Cho dù sau này ngươi về Nhật Nguyệt sơn trang, hành trình đi Nam Hải cũng mất một năm rưỡi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Cho nên chúng ta chung sống hoà bình được không?”

“Vậy ngươi sau này không thể đánh ta!”. Thẩm Thiên Lăng vẫn canh cánh trong lòng chuyện này.

Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Nếu ngươi ngoan, không kiếm chuyện, ta sẽ không đánh ngươi”

“Ta kiếm chuyện cũng không được đánh ta!”. Thẩm Thiên Lăng banh mặt hắn. “Quân tử động khẩu không động thủ, ngươi là cái đồ man rợ thích đánh nhau! Chúng ta muốn hoà bình chung sống thì phải nói đạo lý!”

Tần Thiếu Vũ nhịn cười. “Được!”

“Không được tuỳ tiện mang ta đi mấy chỗ đó nữa!”. Thẩm Thiên Lăng phẫn nộ vươn tay chỉ lên lầu trúc cao chót vót.

Mẹ ơi quả thật hù chết người!

“Ừ”. Tần Thiếu Vũ rất sảng khoái.

“Sau này bay tới bay lui phải nói trước với ta”

“Được”

“Sáng mai muốn ăn mì Dương Xuân trộn dầu ớt và một lồng bánh hấp cỡ nhỏ!”

“Được”

“Diêu Khiêm lúc nào cũng hừ tới hừ lui với ta!”

“Ta giúp ngươi đánh hắn”

“Phạm Nghiêm hay đột nhiên ở sau lưng ta kêu phu nhân!”

“Cùng Diêu Khiêm đánh hắn”

“Hoa Đường tỷ tỷ rất tốt bụng”

“Ừ, tìm cơ hội thăng chức”

Thiếu hiệp ngươi đúng là cầu gì đáp ứng nấy a! Thẩm tiểu thụ nước mắt lưng tròng.

“Bây giờ được rồi chứ gì?”. Tần Thiếu Vũ vươn tay với hắn, khoé miệng cong lên cực kì đẹp trai!

Thẩm Thiên Lăng vờ như không thấy trực tiếp bước qua, một chút mặt mũi cũng không chừa cho hắn.

Ánh trăng chiếu xuống nghiêng nghiêng, trên con đường giữa đồng, hai người cãi nhau ầm ĩ đuổi bắt nhau, một đường chạy vào biển hoa.

“Tốt quá a”. Xa xa trên ngọn cây, ám vệ vừa cắn hạt dưa vừa nước mắt lưng tròng. Cung chủ vừa ra tay là xong ngay, đẳng cấp này quả thật khác biệt!

Nửa đêm cùng nhau tay trong tay ngắm hoa, còn có thể đẹp đẽ hơn nữa không!

“Nếu bị những người còn lại biết thì sao?”. Thuộc hạ Giáp chậc chậc.

“Vậy thì, đại khái biển hoa đó sẽ bị san bằng”. Thuộc hạ Ất phụ hoạ.

“Hay là chúng ta bán tin tình báo này cho tiên sinh kể chuyện?”. Thuộc hạ Bính đề nghị. “Nhất định kiếm được rất nhiều tiền!”

“Hay thì hay đó, nhưng sau khi Cung chủ biết liệu có giận hay không?”

“… Cũng không chắc là chúng ta nói a!”

“Vậy ngươi nghĩ còn có thể là ai!”

“…”

Nói tới đó, các thuộc hạ không hẹn mà nhìn về cái cây bên kia – đó là ám vệ của Nhật Nguyệt sơn trang, dọc đường đều đặc biệt nghiêm túc, mặt đen như sợ người ta nói nhiều với bọn họ hai câu!

“Nếu như nói là bọn hắn làm, Cung chủ có tin không?”

“Tin mới ghê, trừ phi Cung chủ cũng ngố ngố như phu nhân”

“Các ngươi nói xem, người của Nhật Nguyệt sơn trang sao lại không thú vị đến vậy, suốt ngày nghiêm mặt”

“Đúng thế, ta cũng đâu có mượn tiền bọn họ”

“Tới bây giờ tên là gì cũng không chịu nói, lẽ nào tên rất khó nghe?”

Mà trong lúc các thuộc hạ đang điên cuồng chửi fuck, Thẩm Thiên Lăng đang cùng Tần Thiếu Vũ đi dạo trong biển hoa, cảnh tượng y như tuần trăng mật!

“Ngươi còn chưa kể cho ta nghe về quyển sách kia”. Thẩm Thiên Lăng vẫn nhớ chuyện này. “Chín hạt châu là sao?”

“Chuyện xưa kể lại thôi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Tuyết Lưu Ly, Bích Lục Đồng, Lanh Tinh Ngọc, Xích Viêm Thạch, Hoàng Kim Nhãn, Thanh Thạch Lưu, Tử Phượng Huyết, Phi Hà Châu, Ô Sắc Phỉ đều là linh thạch từ thời khai sơ, vốn là Cửu tinh liên châu, nhưng vì đại nạn mà rơi xuống nhân gian. Trong sách là những câu chuyện liên quan đến 9 viên linh thạch này”

“Sau khi thu thập đủ sẽ xảy ra chuyện gì?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Ai biết, chắc là gọi ra Thượng cổ thần long?”. Tần Thiếu Vũ bật cười.

Thẩm Thiên Lăng: …

Thiếu hiệp, ngươi đừng tuỳ tiện đoán mò tình tiết trong manga a, như vậy ta rất có cảm giác xuyên việt đó!

“Ngươi xem như có duyên với linh thạch, trời xui đất khiến được 2 viên”. Tần Thiếu Vũ kéo áo cho hắn. “Lạnh không? Lạnh thì về thôi”

“Mấy hạt châu còn lại ở đâu?”. Tuy không hiểu rõ lắm nhưng Thẩm Thiên Lăng gần như dự cảm được, những hạt châu này có quan hệ với việc mình xuyên việt.

“Trong sách ghi chép không rõ lắm”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ta cũng chỉ biết Xích Viêm Thạch ở Quỳnh Hoa cốc, Hoàng Kim Nhãn ở Thiên Ổ Thuỷ trại. Ngươi có hứng thú sao?”

Thẩm Thiên Lăng quyết đoán gật đầu!

“Lý do?”. Tần Thiếu Vũ xoa đầu hắn.

Mẹ kiếp vì lão tử muốn quay về a! Thẩm Thiên Lăng thầm gào thét, sau đó thuần khiết thoát tục nhìn hắn, hồn nhiên nói. “Vì ta muốn nha…”

Giỡn sao, loại kỹ năng quyến rũ đàn ông này không thể không thành thạo biết không! Để tăng mạnh hiệu quả, thậm chí còn kéo dài âm cuối!

Thật sự là tâm kế!

CHƯƠNG 33: TRẠM DỊCH MỤC NÁT!

Đối mặt với sự Moe của Thẩm tiểu thụ, Tần Thiếu Vũ khoé miệng cong lên, dường như đang nghĩ tới điều gì mà nhìn hắn.

Ngươi đây là cái vẻ mặt quỷ gì a! Thẩm Thiên Lăng trong lòng hơi sợ hãi, nhưng vẫn tiếp tục duy trì biểu cảm ngây thơ sáng lạn đơn thuần, ánh mắt gần như toé ra sao.

“Cũng không phải không thể”. Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn. “Thiên Ổ Thuỷ trại cách đây hơi xa, nhưng Quỳnh Hoa cốc chỉ có vài ngày đi đường”

“Vậy chúng ta khi nào thì xuất phát?”. Thẩm Thiên Lăng vui vẻ rạo rực.

“Còn phải xem biểu hiện của ngươi”. Tần Thiếu Vũ nhướn mày nói.

Mẹ kiếp còn phải xem biểu hiện?

Thẩm Thiên Lăng giận dữ, gian thương!

“Trước hết kêu tướng công nghe một chút”. Tần Thiếu Vũ rất thiếu ăn đòn.

“Lẽ nào ta không thể tự mình đi!”. Thẩm Thiên Lăng trừng hắn.

“Ngươi có thể ngẫm lại một chút”. Tần Thiếu Vũ chậm rãi nói. “Quỳnh Hoa cốc chủ Diệp Cẩn là bạn cũ của ta, tuy không quá khó tính nhưng từng đụng chạm với Thiên Phong không ít lần”

Thẩm Thiên Lăng: …

“Thế nào, không thì cho ta hôn một chút cũng được”. Tần Thiếu Vũ nâng cằm hắn lên, đáy mắt đầy ý cười!

Thẩm Thiên Lăng giận dữ đẩy hắn ra. “Đừng đụng vào ta!”

“Tức giận thật sao?”. Tần Thiếu Vũ nhịn cười.

Thẩm Thiên Lăng đi vòng qua hắn trở về, rõ ràng không muốn nói thêm!

“Đi ngược rồi”. Tần Thiếu Vũ ở sau lưng nói. “Đi về trước nữa là con sông”

Thẩm Thiên Lăng mắt điếc tai ngơ, tiếp tục đi về phía trước, rất có tư thế nhảy sông tự tử!

“Được rồi ta dẫn ngươi đi”. Tần Thiếu Vũ rốt cuộc thoả hiệp.

Tần Thiếu Vũ quay đầu lại nhìn hắn. “Gạt người là thái giám!”

Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Ừ, lừa ngươi là thái giám”

“Ngày mai sẽ xuất phát”. Thẩm Thiên Lăng nói.

“Được”. Tần Thiếu Vũ rất sảng khoái.

“Nhất định phải lấy hạt châu giúp ta!”. Thẩm Thiên Lăng siết thành nắm đấm.

“Ta sẽ cố hết sức”

“Nếu người ta không cho ngươi phải đi cướp!”. Quả nhiên là hạ lưu cực điểm!

“Cướp?”. Tần Thiếu Vũ khẽ nhíu mày.

“Thiếu hiệp ngươi thật sự rất anh tuấn!”. Thẩm Thiên Lăng đôi mắt loé ánh sao nhìn hắn.

“…”. Tần Thiếu Vũ do dự.

“Quay về ta giúp ngươi đấm chân”. Chỉ cần có thể trở lại hiện đại, làm một mụ già cũng không hề gì!

“Được”. Tần Thiếu Vũ nén cười.

“Được?”. Thẩm Thiên Lăng không rõ.

Tần cung chủ khí phách nói. “Nếu Diệp Cẩn không cho, ta sẽ thay ngươi đốt Quỳnh Hoa cốc!”

A ha! Thẩm Thiên Lăng thầm hoan hô, sau đó nhào lên lưng Tần Thiếu Vũ. “Đi mau, chúng ta về quán trọ nghỉ ngơi!”

Tần Thiếu Vũ dưới chân lấy đà, một đường hướng vào thành.

Ám vệ Giáp thở dài. “Lần đầu thấy người đem Cung chủ trở thành Đạp Tuyết Bạch mà dùng”

Ám vệ Ất chậc chậc. “Hơn nữa Cung chủ còn cam tâm tình nguyện”

Ám vệ Bính đỡ trán. “Quả thật không dám nhìn nữa”

Thật sự là ân ái đến mức khiến người ta đui mù!

Sáng hôm sau, Thẩm Thiên Lăng mở mắt quay đầu nhìn người bên cạnh, thấy hắn còn đang ngủ, vì vậy nhoài người đến vươn tay nhéo mũi hắn. “Dậy thôi!”

Tần Thiếu Vũ nhăn mày, hơi nghiêng đầu né một chút, miệng cũng hơi trề ra.

Ấy ấy, Thiếu hiệp hoá ra ngươi cũng có vẻ mặt Moe như thế! Thẩm Thiên Lăng hăng hái xích lại gần, dự định xem gần hơn.

Kết quả bị Tần Thiếu Vũ mơ mơ màng màng vươn tay kéo qua, xoay người đè lên hắn.

“Ê ngươi buông tay ra a!”. Thẩm Thiên Lăng kinh hãi giãy dụa.

Tần Thiếu Vũ mắt chưa từng mở, ngược lại còn ôm chặt hơn.

Thật ra hắn là người tập võ, tính cảnh giác cao, cho nên lúc Thẩm Thiên Lăng rì rầm duỗi người thì đã hoàn toàn tỉnh lại. Bộ dạng hiện tại chỉ vì sở thích biến thái mà thôi!

“Ta sắp tắt thở!”. Thẩm Thiên Lăng dùng cả tay lẫn chân đẩy hắn.

“Đừng nhúc nhích”. Tần Thiếu Vũ kề vào tai hắn trầm giọng nói.

Sau đó Thẩm tiểu thụ rõ ràng cảm giác được chân của mình đang đặt trên một vật cứng nóng rực.

Muội muội muội muội muội muội ngươi! Thẩm Thiên Lăng nghẹn họng. “Ta chúc ngươi biến thành thái giám!”

Nhu cầu sáng sớm hay đại loại vậy phải tự âm thầm giải quyết mới tốt a!

“Chúc ta biến thành cái gì?”. Tần Thiếu Vũ cười mà như không cười, ngữ điệu hơi tăng lên.

“Thiếu hiệp ngươi thật dũng mãnh!”. Không thể tuỳ tiện đụng tới tôn nghiêm của nam nhân, Thẩm Thiên Lăng không thể làm gì khác hơn ngoài không khí phách nói. “Có thể xuống khỏi người ta trước không?”

Lỡ chọc cho thú tính của hắn bộc phát thì mình chỉ có thể khóc mà treo cổ a! Hoa cúc bị ép nở, chuyện này không thể thảm hại hơn!

“Ừ”. Tần Thiếu Vũ cầm tay hắn đặt lên mép gối, cúi đầu khẽ hôn lên vành tai hắn.

Fuck!!!!!!!!!!!!!!!!!

Thẩm Thiên Lăng nhất thời hồn phi phách tán, mẹ kiếp đây là tình tiết quỷ quái gì!!!

“Ngươi là đồ khốn… ô!”. Lời còn chưa nói hết, môi đã bị hôn thật sâu, ngăn lại mấy tiếng sắp phát ra. Đầu lưỡi nóng hổi lần vào trong miệng, Thẩm Thiên Lăng hung ác vừa định cắn, lại thấy cổ tê rần, toàn thân đều mất đi khí lực.

Áo lót bị xé thành hai, bộ ngực gầy gò lộ ra trong không khí, Tần Thiếu Vũ không chút khách khí hôn lên, hoàn toàn không giống lúc trước.

Sợ hãi ùn ùn kéo đến, Thẩm Thiên Lăng khoé mắt phiếm hồng, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không hiểu vì sao đêm qua còn yên ổn mà hiện tại lại biến thành như vậy.

Tần Thiếu Vũ hôn rơi nước mắt của hắn, tiện tay kéo chăn bọc hai người lại, một tay nâng đùi hắn lên, khiến đôi chân thon dài trắng nõn hoàn toàn lộ ra ngoài.

Thẩm Thiên Lăng nước mắt “xoạch xoạch” rơi, hầu như sợ đến mức bất tỉnh.

“Đừng sợ, ta không đụng vào ngươi”. Tần Thiếu Vũ kề vào tai hắn thấp giọng an ủi, sau đó chống tay tách khỏi người hắn, làm một động tác giống như giao hoan.

Thẩm Thiên Lăng mờ mịt nhìn hắn.

“Kêu hai tiếng cho người bên ngoài nghe được không?”. Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn.

“… Người?”. Thẩm Thiên Lăng lấy lại ý thức.

“Ừ, trên nóc phòng có người xấu”. Tần Thiếu Vũ nhéo thắt lưng hắn. “Ngoan, mau kêu cho bọn hắn nghe”

Kêu muội ngươi!

Hiểu ra chuyện gì, Thẩm Thiên Lăng thở phào một hơi, tứ chi xụi lơ nằm trên giường căm tức nhìn hắn.

Đừng tưởng mượn cớ thì ta sẽ tha thứ cho ngươi!

Hơn nữa có người xấu sao không đi đánh, còn diễn kịch cái gì!

Quả thật mang lợi cho kẻ xấu!

“Không kêu ư?”. Tần Thiếu Vũ khoé miệng cong lên. “Vậy không thể làm gì khác hơn là ta kêu”

Thẩm Thiên Lăng lập tức nạp vào đầu hình ảnh Tần Thiếu Vũ vẻ mặt mất hồ mà phóng túng rên rỉ!

Vì vậy trong nháy mắt bị chấn động rồi!

Mẹ kiếp mặt mũi để đâu!

“Ưm…”. Tần Thiếu Vũ kề vài tai hắn, thấp giọng phát ra một tiếng thở dốc, mang theo một tia khàn khàn quyến rũ, thể hiện đầy đủ hình ảnh một nam nhân yêu nghiệt đang high đến đỉnh điểm sảng khoái!

Thẩm Thiên Lăng mặt đỏ tới mang tai, không nên cách ta gần vậy a!

Kêu thật như vậy, ngươi là chuyên nghiệp đúng không!

Dù sao hắn cũng không thật sự đụng tới mình, Thẩm Thiên Lăng đơn giản nhắm mắt làm ngơ, tuỳ ý Tần Ảnh đế ở đó diễn, chỉ phụ trách phối hợp vươn chân lắc lư, thuận tiện chửi fuck, ngươi có cần tự high đến mức đó không, giường cũng sắp sụp!

Không biết qua bao lâu, Tần Thiếu Vũ rốt cuộc ngừng lại, buông thõng tay đặt trên người hắn.

“Người xấu đi rồi sao?”. Thẩm Thiên Lăng cảnh giác hỏi.

Tần Thiếu Vũ ừ một tiếng, ôm hắn cọ cọ. “Không ngoan, cũng không chịu phối hợp với ta”

Phối hợp cả nhà ngươi! Thẩm Thiên Lăng giận dữ nói. “Mau giải huyệt cho ta!”

“Không”. Tần Thiếu Vũ nhéo thắt lưng hắn. “Giải huyệt xong ngươi sẽ đánh ta”

Còn phải nói sao! Thẩm Thiên Lăng thầm gào thét, sau đó ôn hoà hiền lành nói. “Sẽ không, ngươi đâu phải cố ý”. Cực kì dối trá!

“Thật sao?”. Tần Thiếu Vũ vứt chăn qua một bên.

Cuối cùng cũng được hít thở không khí trong lành a… Thẩm Thiên Lăng tiếp tục dịu dàng nói. “Đương nhiên là thật”

Tần Thiếu Vũ giải huyệt cho hắn.

Thẩm Thiên Lăng ngồi dậy khởi động gân cốt, sau đó quyết đoán rống giận lao tới. “Đồ chết tiệt, lão tử liều mạng với ngươi a!”

Đối với con mèo hoang không hề có sức chiến đấu này, Tần cung chủ chỉ đơn giản ôm lấy đầy yêu thương, hết bóp rồi lại bóp. Thẩm Thiên Lăng cực kì phẫn nộ, khóc cũng không được cười cũng không xong, gào khóc kêu lên cực kì không có khí phách.

Ngoài cửa, Hoa Đường và những người khác vừa lên lầu đã bị chấn động khựng lại, cả đám đưa mắt nhìn nhau.

Không phải nói xuất phát sớm một chút sao, bây giờ là tình huống gì đây!

“A!!!”. Thẩm Thiên Lăng kêu lên cực kì phóng túng, trong lúc đó còn kèm theo tiếng cười nhẹ của Tần Thiếu Vũ và âm thanh ván giường kẹt kẹt, đặc biệt không hài hoà.

Phạm Nghiêm quyết đoán kéo Hoa Đường đi. “Là cô nương thì ít nghe mấy thứ này một chút, tránh cho không ai thèm lấy”

Hoa Đường: …

Diêu Khiêm sắc mặt đen thui, xắn tay áo định gõ cửa, lại bị Triệu Ngũ tha đi.

“Lẽ nào cứ mặc cho Cung chủ tiếp tục như vậy?”. Diêu Khiêm giận dữ nói.

“Bằng không thì còn có thể thế nào?”. Triệu Ngũ vẻ mặt vô cảm nói. “Hiện tại tuỳ tiện xông vào chỉ làm Cung chủ nổi giận mà thôi”

“Còn ra thể thống gì!”. Diêu Khiêm tức giận đến hổn hển, gương mặt không còn chút máu, nhìn qua rất thê thảm!

Mà trong phòng ngủ, Thẩm Thiên Lăng từ lâu đã sức cùng lực kiệt, nằm trên giường ào ào thở dốc.

“Không đánh nữa?”. Tần Thiếu Vũ chọt chọt bụng hắn.

“Muội ngươi!”. Thẩm Thiên Lăng vô lực. “Hồi nãy là ai vậy?”

“Ngươi đoán xem”. Tần Thiếu Vũ nhướn đuôi mày.

“Sao ta đoán được!”. Thẩm Thiên Lăng mềm nhẹ đá hắn một cái. “Nói mau!”

“Là mật thám của Khổng Tước sơn trang”. Tần Thiếu Vũ thuận miệng có lệ.

“Khổng Tước sơn trang là gì?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

“Một môn phái trên giang hồ, không lớn không nhỏ, lão già chưởng môn nổi danh phiền phức”. Tần Thiếu Vũ nói. “Vẫn muốn gả nữ nhi của hắn cho ta, lần này phái mật thám tới chắc là kiểm tra xem chuyện chúng ta ân ái có phải thật không”

Thẩm Thiên Lăng nhất thời tâm trạng phức tạp.

“Cho nên thuận thế diễn một tuồng kịch, cho hắn biết chúng ta cực kì ân ái, cũng vì vậy mà chết tâm”. Tần Thiếu Vũ xoa đầu hắn, ánh mắt cực kì thản nhiên.

Thẩm Thiên Lăng nghi vấn. “Biết rõ chúng ta có hôn ước mà còn muốn gả nữ nhi, không sợ cha ta tìm tới cửa sao?”

Tần Thiếu Vũ bật cười, lúc này lại có chút thông minh rồi.

“Cười cái gì”. Thẩm Thiên Lăng bất mãn.

“Làm thiếp mà thôi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Vị trí chính thê không ai dám tranh với ngươi”

Tranh muội ngươi…

Thẩm Thiên Lăng bĩu môi, miễn cưỡng tiếp nhận giải thích này, nằm lỳ trên giường phớt lờ hắn.

Chờ giải độc xong lấy đủ chín hạt châu thì lão tử và ngươi nhất định không còn gặp lại nhau trên giang hồ nữa!

“Ta gọi tiểu nhị mang nước ấm tới”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ngươi rửa mặt xong thì xuống, chúng ta ăn sáng xong rồi đi”

“Từ nơi này đến Quỳnh Hoa cốc mất bao lâu?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Mười ngày mà thôi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Không tính là xa”

Mười ngày còn không xa, đủ cho lão tử bay từ châu Á sang Âu Mỹ biết không! Thẩm Thiên Lăng vừa mặc quần áo vừa chửi fuck!

Cực kì muốn quay về!

Sảnh giữa dưới lầu, Hoa Đường vừa thấy Tần Thiếu Vũ xuống thì lập tức đứng dậy đón.

“Những người còn lại đâu?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Phạm đường chủ và các huynh đệ đi chuẩn bị xe ngựa, Triệu Ngũ và Hữu hộ pháp chắc ở hậu viện”. Hoa Đường nói. “Hồi nãy đúng như Cung chủ dự đoán, là trinh thám của Ma giáo”

“Sau này nếu còn có thì đừng để chạy thoát”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ám vệ đều là người của tiểu Ngũ, việc này ta sẽ nói riêng với hắn”

“Vâng”. Hoa Đường thay hắn châm chén trà nóng.

“Triệu Ngũ và Diêu Khiêm ở hậu viện làm gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

Hoa Đường lộ vẻ mặt khó xử. “Sáng sớm Cung chủ và Thẩm công tử… Hữu hộ pháp bất mãn trong lòng, tiểu Ngũ chắc là đang khuyên bảo hắn”

Tần Thiếu Vũ nghe vậy bật cười. “Hắn thật không thích Lăng nhi”

“Hữu hộ pháp cũng vì suy nghĩ cho Cung chủ thôi”. Hoa Đường nói. “Cung chủ cũng biết xưa nay hắn tự xưng là có khả năng giao tiếp với thần linh, rất tin chuyện yêu ma chuyển thế. Nếu hắn đã tính ra chuyện Cung chủ và Thẩm công tử có nghiệt duyên thì ngăn cản cũng không kì quái”

“Ngươi cũng nghĩ Lăng nhi là hồ ly tinh?”. Tần Thiếu Vũ nhìn nàng.

Hoa Đường lưu loát nói. “Đương nhiên không, Cung chủ và Thẩm công tử quả thực trời đất se duyên, môn đăng hộ đối, lẽ ra nên sớm đại hôn mới đúng!”. Một giây do dự cũng không có, một chút cũng không làm mất mặt các vị Hộ pháp.

“Hừ!”. Diêu Khiêm mới được Triệu Ngũ dỗ dành từ hậu viện về, vào cửa đã nghe một câu như vậy, vì thế ngạo kiều giận dữ hất cằm, quay đầu đùng đùng nổi giận ra cửa!

Triệu Ngũ: …

“Thôi đi”. Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Dặn chủ quán chuẩn bị điểm tâm, chúng ta sớm xuất phát!”

Lộ trình mười ngày nói gần không gần, nói xa không xa. Sau năm ngày hành trình, Thẩm Thiên Lăng không cẩn thận ăn bậy đau bụng, vì vậy không thể làm gì khác ngoài việc khiến đoàn xe lần lượt dừng lại, thuận tiện cho hắn giải quyết vấn đề.

Sắc trời tối dần, thấy dường như sắp mưa, mà dựa theo tốc độ này rõ ràng không cách nào chạy tới toà thành kế tiếp được, vì vậy Tần Thiếu Vũ sửa lại phương hướng, dự định nghỉ ngơi ở một trạm dịch ven đường, đợi dông tố qua đi rồi lên đường.

“Đây là… quán trọ sao?”. Sau nửa canh giờ, Thẩm Thiên Lăng được Tần Thiếu Vũ đỡ ra xe ngựa, lập tức chấn động rồi!

Một toà lầu bằng gỗ mục nát, cỏ hoang mọc thành bụi, ván cửa xiêu vẹo, bụi bặm phải dày ba tấc, phòng của quỷ so ra còn xa hoa hơn!

Tần Thiếu Vũ cũng hơi bất đắc dĩ. “Có trên bản đồ, xem ra đã bỏ hoang từ lâu”

“Tối thiểu cũng có thể trú mưa”. Hoa Đường nói. “Gần đây không có thôn trấn khác, chỉ đành như vậy”

“Mang ít chăn vào”. Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng vào trong, đêm mưa giá rét, chỉ có thể cố hết sức khiến hắn không nhiễm phong hàn.

“Hắt xì!”. Thẩm Thiên Lăng vừa vào cửa đã sặc bụi.

“Ráng chịu đựng một đêm đi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Cũng không còn cách nào khác”

Thẩm Thiên Lăng gật đầu, ngẩng nhìn xung quanh một chút.

Phòng mục nát đầy mạng nhện, cửa sổ gió lùa, còn có vải rách không biết từ nơi nào bay tới, quả thật không thể cũ nát hơn được nữa!

Vì vậy hắn quyết đoán vùi đầu vào ngực Tần Thiếu Vũ – dù sao so với mùi gỗ mục thì hắn càng muốn ngửi mùi hương nhàn nhạt hơn!

Tần Thiếu Vũ khoé miệng cong lên đắc ý, đáy mắt cực kì yêu chiều.

Vì vậy mọi người đều hiểu rõ, du dương “a” một chút!

“Hừ!”. Diêu Khiêm quay đầu.

“Ngươi xem ngươi kìa”. Phạm Nghiêm quả thật khó hiểu. “Chẳng lẽ ngươi thầm mến Cung chủ sao?”

“Khụ khụ”. Hoa Đường bị sặc nước.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75
Phan_76
Phan_77
Phan_78
Phan_79
Phan_80
Phan_81
Phan_82
Phan_83
Phan_84
Phan_85
Phan_86
Phan_87
Phan_88
Phan_89
Phan_90
Phan_91
Phan_92
Phan_93
Phan_94
Phan_95
Phan_96
Phan_97
Phan_98
Phan_99
Phan_100
Phan_101
Phan_102
Phan_103
Phan_104
Phan_105
Phan_106 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .